Thứ Ba, 16 tháng 8, 2016

Ta thật bận....


Sài Gòn, ngày 16 tháng 8 năm 2016....

Lúc này ta thật sự rất bận nhiều khi mệt đến muốn cuốn gối chạy luôn khỏi hành tinh này.....
Vô năm hai rồi, ta 2,4,6 học Nhật, 3,5,7 học Anh não như muốn chia ra làm hai, phải thật thông minh và tỉnh táo để không đem từ vựng tiếng Nhật qua áp dụng tiếng Anh.
Tối ta cũng ngủ không ngon, sáng dậy người rất ê ẩm....
Xém chút ta cho nhà này đóng bụi luôn rồi.
Ta lên viết vài dòng cho mọi người biết tình trạng vậy thôi !!!
Ta thăng đi học bài đây, Nhật ta sắp thi aizzzzzzzzzzzzzzzz 


Thứ Ba, 2 tháng 8, 2016

[Hồng Hưng] Vi Hàn [Chương 3]

Tâm vô úy, tự do lệ, tình ái mãn không bôi.

Thời điểm lần đầu tiên Trương Nghệ Hưng đẩy cửa của tiệm Vi Hàn ra là nhìn thấy Tôn Hông Lôi đang thu người trên sô pha mà ngủ.

Ly cà phê được đặt ngay ngắn trên bàn, bởi vì vào đông mà máy điều hòa chạy hết năng suất để duy trì một nhiệt độ ấm áp nhất có thể , chính là vẫn không xua được cái lạnh đến khắc nghiệt.

Cuốn sách nằm trong tay Tôn Hồng Lôi lung lay sắp rớt , ngay tại thời khắc Trương Nghệ Hưng đẩy cửa vào nó liền theo lực hấp dẫn mà rớt xuống đất.

Bên tai vang lên tiếng đinh đinh đang đang của chuông gió, Tôn Hồng Lôi liền mở mắt tỉnh dậy.

Nghiêm túc, xa cách, trên mặt liền hiện ra một dòng chữ <<người lạ chớ lại gần>>.

Đây chính là cảm nhận đầu tiên của Trương Nghệ Hưng về Tôn Hồng Lôi.

Gầy, tuấn lãng, dáng dấp cẩn trọng, trên lưng mang một hộp đựng bản vẽ thật to.

        Tôn Hồng Lôi cúi xuống nhặt lên quyển sách, nghe tiếng bước chân tiến lại gần liền ngẩng đầu lên nhìn, đây chính là cảm nhận đầu tiên của Tôn Hồng Lôi về Trương Nghệ Hưng.

"Xin chào. Xin hỏi ngươi muốn uống gì ?" Tôn Hồng Lôi đem sách đặt qua một bên. Nhìn vào đôi mắt trong suốt như ngọc thúy của Trương Nghệ Hưng, hỏi.

Thanh âm ngoài ý muốn rất êm tai, lại trầm thấp, như là lông chim khều nhẹ làm lòng người tê dại, rồi lại có chút gì đó rụt rè

Trương Nghệ Hưng có chút khẩn trương, hắn mím chặt môi, trên gương mặt liền nhợt nhạt hiện ra lúm đồng tiền, bộ dáng ngây ngô vô thố (*) lại phá lệ chọc người đau lòng.

"Ông chủ, cho hỏi nơi này có tuyển nhân viên không ?"

Tôn Hồng Lôi cuối cùng vẫn tuyển Trương Nghệ Hưng. Trương Nghệ Hưng đối với công việc ở Vi Hàn làm cái gì hắn cũng không biết, căn bản Vi Hàn không cần nhân viên phục vụ.

Vừa nhìn liền biết là một thiếu niên sống sung sướng an nhàn. Chắc là cùng người nhà mâu thuẫn cãi nhau, sau đó liền giận dỗi chạy ra đây.

Thôi, hắn coi như là làm việc thiện. Không biết gì thì để từ từ dạy.

Việc đầu tiên là dọn dẹp, Trương Nghệ Hưng chân tay vụng về không làm bể dĩa thì bể ly, Tôn Hồng Lôi cũng không giận, chỉ là sẽ trừ tiền lương của Trương Nghệ Hưng, chủ yếu là hắn muốn để Trương Nghệ Hưng thấy khó mà chạy.

Bất quá về sau, Trương Nghệ Hưng càng làm càng tốt. Hắn thông minh, quan trọng hơn là chịu cố gắng, dần dần cũng có thể làm một chút điểm tâm hoặc ngẫu nhiên qua được ly cà phê, chẳng qua hình dạng món ăn nhìn không được đẹp mắt cho lắm. Tôn Hồng Lôi luôn mỉm cười khích lệ sau đó gấp ăn thử.

Đùa chứ thứ này cũng có thể đem ra bán sao ?

Có điều, Tôn Hồng Lôi không nghĩ tới chính là từ khi Trương Nghệ Hưng vào quán làm việc khách càng ngày càng nhiều. Bình thường Trương Nghệ Hưng sẽ mặc áo sơ mi trắng quần tây đen thêm cái áo ngoài màu xanh lá đứng trước cửa đón khách, khuôn mặt hiện ra có chút ngượng ngùng đáng yêu cùng má lúm đồng tiền. Khách hàng liền như bị câu hồn mà đi vào quán. Đại đa số là các cô gái trẻ, họ vào quán sẽ lén lút nhìn Trương Nghệ Hưng bận rộn, ngẫu nhiên cũng có các bác gái ghé quán. Tóm lại chỉ cần có khuôn mặt của Trương Nghệ Hưng kinh doanh của quán Vi Hàn liền động ngột tăng mạnh.

Tôn Hồng Lôi đối với chuyện tình này liền cảm thán xã hội say mê vẻ bề ngoài, thật tàn khốc.

"Ca, sao ngươi lại không vui ? Ta làm việc rất siêng năng mà ! Ngẫm lại lúc ta mới vào quán ngoại trừ ca ra, một hơi thở của người sống cũng không có." Trương Nghệ Hưng ở trong phòng bếp một bên rửa ly một bên hừ một tiếng, liền trêu chọc Tôn Hồng Lôi.

"Tiểu tử thối, càng ngày càng không có phép tắc !" Tôn Hồng Lôi dựa vào cửa, nhìn Trương Nghệ Hưng cẩn thận đem ly chén rửa sạch đặt vào bồn rửa tay, đặc biệt rửa rất sạch sẽ. Sau đó tháo bao tay xuống giặt sạch, nhìn thấy trái quýt đặt bên sóng chén dĩa liền đem xuống bắt đầu lột vỏ.

Trương Nghệ Hưng sinh ra thật khéo, không chỉ là mặt, mà bàn tay cũng phá lệ thanh tú, thon dài trắng nõn, móng tay được cắt tỉa chỉnh tề, hiện ra chút màu hồng nhạt, trong có vẻ rất khỏe mạnh.

Quả nhiên là bàn tay của người họa sĩ.

Trương Nghệ Hưng không chú ý tới Tôn Hồng Lôi đang tỉ mỉ quan sát mình, hắn hết sức chuyên chú vào việc lột quýt, sau đó bỏ quýt vào miệng ăn đến nước chảy đầm đìa cả bàn tay.

"Ngươi xem ngươi kìa, lớn tuổi như vậy rồi mà ăn uống như một đứa nhỏ làm tay chân dơ thành như vậy." Tôn Hồng Lôi thật sự nhìn không nổi nữa việc Trương Nghệ Hưng vươn đầu lưỡi liếm ngón tay, liền lấy khăn giúp Trương Nghệ Hưng lau tay. Ai ngờ Trương Nghệ Hưng gạt tay hắn ra, bỏ vào miệng hắn một miếng quýt .

Không kịp trở tay.

Ngón tay vô tình chạm vào môi hắn, xúc cảm mềm mại, còn mang theo chút dư vị ngọt ngào tươi mát của trái quýt làm Tôn Hồng Lôi nháy mắt sững sờ tại chỗ.

"Ca, trái quýt thật ngọt. Ngày mai vào chợ ta sẽ mua nhiều một chút, mùa đông có vẻ kéo dài ăn nhiều quýt chút để bổ sung vitamin. . . . . . ca, ca?" Trương Nghệ Hưng một bên bỏ vài miệng miếng quýt hướng phòng bếp đi ra, mồm miệng một bên mô hồ than thở, phát hiện Tôn Hồng Lôi sau lưng mình một lúc lâu không lên tiếng, hắn nghi hoặc quay đầu lại nhìn Tôn Hồng Lôi.

"A?" Tôn Hồng Lôi như trong mơ tỉnh dậy, hàm hồ suất ra một tiếng.

"Ta nói ngày mai ta vào chợ mua thêm một ít quýt, quýt chỗ này thật ngọt, trời lạnh dùng nó bổ sung vitamin." Trương Nghệ Hưng lo lắng nhìn Tôn Hồng Lôi "Ca ngươi không sao chứ? Như thế nào mà đi đứng thất thần vậy ?"

"Không có việc gì." Tôn Hồng Lôi có chút xấu hổ lau lau mặt "Ngày mai mua cái khác đi, đừng mua quýt."

"Tại sao ?"

"Ăn nhiều nóng trong người."

Vi Hàn từ trước đến giờ đóng cửa rất sớm.

Tôn Hồng Lôi đặc biệt thích cảm giác chỉ có mình mình.

Khi trước lúc Vi Hàn chỉ có mình hắn, trời vừa sập tối liền đóng cửa, hắn ngồi ở góc sáng sủa, uống cà phê, ngẫu nhiên pha chén trà, đọc sách một chút. Im lặng, có thể gọi là cuộc sống yên tĩnh.

Hoàng Lỗi nói hắn khi còn trẻ thích náo động ầm ĩ, bây giờ nhìn cứ như đang dưỡng lão. Hắn cười cười, cũng không phủ nhận. Dù sao Hoàng Lỗi nói vậy cũng đúng.

Hắn sớm đã không còn tâm tư oanh oanh liệt liệt . Người a, vẫn là sống yên tĩnh kiên định một chút thì tốt hơn.

Nhưng hôm nay, Tôn Hồng Lôi nhìn thấy Trương Nghệ Hưng đang im lặng ngồi đối diện mình, tâm tư không hiểu sao lại có chút hỗn loạn. Giống như một cái đầm yên lặng, luôn âm thầm sôi sục, rõ ràng đáy hồ cực kỳ nóng bỏng, mặt hồ lại hoàn toàn tĩnh lặng , yên ổn , không mảy may biểu hiện ra ngoài.

"Nghệ Hưng?"

"Ân? Làm sao vậy ca?" Trương Nghệ Hưng ngẩng đầu nhìn  Tôn Hồng Lôi, ngọn đèn chiếu vào khuôn mặt thuần khiết trắng nõn của hắn có chút đỏ ửng, làm Tôn Hồng Lôi mơ hồ có cảm giác như một cặp vợ chồng.

"Không có gì, chính là đột nhiên nhớ tới một chuyện, tò mò muốn hỏi một chút."

"Nga? Chuyện gì?" Trương Nghệ Hưng khép lại cuốn tạp chí để nó qua một bên, hai tay nâng má, đôi mắt tinh lượng ẩn hiện hình ảnh của Tôn Hồng Lôi, biểu tình ôn nhuận vô tội của hắn quả thực rất giống một tiểu thiên sứ.

"Ta nhớ không lầm khi ngươi vừa tới Vi Hàn trên lưng có đeo một hộp đựng bàn vẽ đi ? Đã hai tháng sao ta vẫn không thấy tranh của ngươi ?" Tôn Hồng Lôi bắt buộc chính mình dời tầm mắt khỏi ánh mắt thuần khiết kia, bưng lên ly cà phê nhấp một ngụm, che dấu tâm trạng có chút rối loạn của chính mình.

"Bởi vì bận nha, còn không phải vì bị ngươi chèn ép !"Trương Nghệ Hưng nghịch ngợm cười rộ lên. Bản năng phản ứng cực nhanh tiếp được cái gối bị Tôn Hồng Lôi ném tới, ôm gối vào ngực nói " Được rồi ca, ta chỉ là nói đùa, bức tranh còn đang dang dở chưa hoàn thành!"

"Ta trừ tiền công ! Còn dám lên án chủ quán !" Tôn Hồng Lôi nhìn tiểu hài tử đối diện cười rộ lên đôi mắt liền loan loan như hai mảnh trăng khuyết cùng má lúm đồng tiền, chính mình cũng bất giác cười lên.

Từ khi Nghệ Hưng vào làm ở Vi Hàn, chính mình dường như càng ngày cười càng nhiều. Giống như nội tâm từ lâu khô cằn được Trương Nghệ Hưng từ từ thẩm thấu.

"Mùa xuân sắp đến a." Trương Nghệ Hưng đem cằm đặt ở trên gối, nhẹ giọng than thở .

"Đúng vậy, mùa xuân sắp đến rồi." ánh mắt Tôn Hồng Lôi nhu nhuyễn nhìn gương mặt Trương Nghệ Hưng đặt trên gối, ôn nhu phụ họa theo hắn.

Chú thích:
(*) Vô thố : không biết hành xử thế nào.  

Thứ Hai, 1 tháng 8, 2016

[Hồng Hưng] Vi Hàn [Chương 2]

Hoa tự Lạc, không đợi truy.


Trương Nghệ Hưng cuối cùng vẫn là ngồi xuống.

Hộp đựng bản vẽ được đặt ngay ngắn dựa vào chân hắn, như một người vợ luôn ở bên hắn. Ly capuchino được đặt trước mặt, hương khí lẫn nhiệt khí hòa quyện cùng một chỗ, từng mảng khói mỏng lượn lờ bay lên, làm cho người ta có cái cảm giác giữa trời đông bất giác ấm áp.

"Ta rất ít thấy nam sinh thích uống capuchino." Nữ nhân ngồi ở đối diện hắn, cười nhấp một ngụm cà phê "Rất nhiều nam sinh đều cảm thấy chỉ có nữ sinh mới thích uống đồ ngọt, bọn họ cảm thấy nam sinh thích uống đồ ngọt là một sự kiện đặc biệt dọa người."

"Ta chỉ nghe người ta truyền miệng, nói ăn đồ ngọt sẽ làm tâm trạng chuyển tốt, lâu dần liền trở thành thói quen." Trương Nghệ Hưng có chút câu nệ cầm ly lên nhấp một ngụm nhỏ.

"Cách nói này cũng không sai." Nữ nhân gật đầu đồng ý "Đúng rồi, ngươi vừa mới nói ngươi có quen biết Lôi ca?"

"Ân. Ta trước kia ở trong quán này làm nhân viên, hắn là ông chủ của ta." Trương Nghệ Hưng tùy ý kéo kéo khóe miệng, trên gương mặt liền xuất hiện một nụ cười gượng ép.

"Ra là thế. Vậy ngươi hôm nay là đến đây tìm hắn sao ? Hắn có việc nên tới tối mới về đây."

"Ta chỉ là tiện đường qua hỏi thăm hắn, nếu không có hắn ở đây cũng không sao." mười ngón tay thon dài trắng nõn của Trương Nghệ Hưng ra sức nắm chặt hộp đựng bản vẽ đang dựa vào chân, ngón tay đều trở nên trắng bạch vì quá dùng sức, da thịt liền ẩn ẩn đau.

Đúng vậy, hiện tại nơi này, đã muốn không còn là nhà của hắn .

Hắn không có nhà , không có .

"Ta thấy hộp đựng bản vẽ trên lưng ngươi, ngươi là họa sĩ sao ?" Nữ nhân ngoài ý mà hoạt bát hỏi, cùng bộ dáng dịu dàng ban đầu có chút khác biệt. Bất quá cũng tốt, bên người ca nên cần một người như vậy.

Hắn một người, luôn rất tịch mịch .

"Không thể coi là họa sĩ, chỉ là một bức tranh thôi. Ta đi khắp mọi nơi, nhìn cái gì, thấy cái gì, cảm nhận một chút liền vẽ ra." Trương Nghệ Hưng nhẹ nhàng thở dài, nhưng vẫn cười, chính là ý cười thủy chung không lan truyền tới ánh mắt, đôi mắt trong sáng như ngọc thúy lại chất chứa tang thương cùng cô đơn hoàn toàn không phù hợp với tuổi hắn.

"Ngươi là họa sĩ lang thang sao?" Nữ nhân hơi hơi mở to hai mắt, tràn đầy kinh ngạc "Nhìn không ra nha."

"Vì sao lại nhìn không ra ? Bởi vì khuôn mặt ta còn rất non nớt sao ?" Trương Nghệ Hưng nghiêng đầu, mắt ngọc mày ngài, ngữ khí có chút giảo hoạt.

"Đúng vậy. Việc lang thang khắp nơi không phải là chuyện mà mọi người đều làm được. Ngươi còn trẻ như vậy người nhà không lo lắng sao?"

"Ta không có người nhà." Trương Nghệ Hưng trả lời thực vững vàng, thanh âm không có chút phập phồng, giống như nó không phải là một chuyện to tát lớn lao.

"Thực xin lỗi, ta không biết. . . . . ." Nữ nhân chân tay luống cuống, bối rối, có chút áy náy .

"Không có gì, cha mẹ rời đi lúc ta còn nhỏ , ta cũng đã sớm quen với nó . Ngươi không cần cảm thấy có lỗi. Đây là lí do vì sao ta lang thang khắp mọi nơi, dù sao cũng không có chuyện gì vướng bận , không phải sao?"

"Chẳng lẽ thật sự không có gì làm vướng bận ngươi sao?" Nữ nhân nhịn không được hỏi, nhìn đến Trương Nghệ Hưng hơi đổi sắc mặt, nàng vội vàng nói "Thực xin lỗi là ta đường đột, không nên hỏi vấn đề này."

"Không có việc gì." Trương Nghệ Hưng nhẹ nhàng khoát tay áo, hắn từ từ nhắm mắt lại, che lại đồng tử đang tràn ra thâm tình cũng hoài niệm "Kỳ thật, có một người."

Có một người làm hắn vướng bận.

Người đó thoạt nhìn nghiêm túc, lãnh đạm, xa cách nhưng đối với hắn lại hết sức ôn nhu cùng sủng nịch, hận không thể đem hắn đặt trong lòng bàn tay, sợ hắn bị ủy khuất.

"A?" Nữ nhân ngồi đối diện hơi nghi hoặc.

"Cám ơn ly cà phê của ngươi, để đền ơn ngươi ly cà phê, ta kể ngươi nghe một câu chuyện xưa." Trương Nghệ Hưng bưng lên ly cà phê uống một ngụm.

Sau đó hắn nở nụ cười.

Mưa thuận gió hoà, cũng giống như năm đó lần đầu Tôn Hồng Lôi gặp gỡ một thiếu niên lang thang ôn nhuận nhưng lại vô cùng quật cường.