Thứ Hai, 1 tháng 8, 2016

[Hồng Hưng] Vi Hàn [Chương 2]

Hoa tự Lạc, không đợi truy.


Trương Nghệ Hưng cuối cùng vẫn là ngồi xuống.

Hộp đựng bản vẽ được đặt ngay ngắn dựa vào chân hắn, như một người vợ luôn ở bên hắn. Ly capuchino được đặt trước mặt, hương khí lẫn nhiệt khí hòa quyện cùng một chỗ, từng mảng khói mỏng lượn lờ bay lên, làm cho người ta có cái cảm giác giữa trời đông bất giác ấm áp.

"Ta rất ít thấy nam sinh thích uống capuchino." Nữ nhân ngồi ở đối diện hắn, cười nhấp một ngụm cà phê "Rất nhiều nam sinh đều cảm thấy chỉ có nữ sinh mới thích uống đồ ngọt, bọn họ cảm thấy nam sinh thích uống đồ ngọt là một sự kiện đặc biệt dọa người."

"Ta chỉ nghe người ta truyền miệng, nói ăn đồ ngọt sẽ làm tâm trạng chuyển tốt, lâu dần liền trở thành thói quen." Trương Nghệ Hưng có chút câu nệ cầm ly lên nhấp một ngụm nhỏ.

"Cách nói này cũng không sai." Nữ nhân gật đầu đồng ý "Đúng rồi, ngươi vừa mới nói ngươi có quen biết Lôi ca?"

"Ân. Ta trước kia ở trong quán này làm nhân viên, hắn là ông chủ của ta." Trương Nghệ Hưng tùy ý kéo kéo khóe miệng, trên gương mặt liền xuất hiện một nụ cười gượng ép.

"Ra là thế. Vậy ngươi hôm nay là đến đây tìm hắn sao ? Hắn có việc nên tới tối mới về đây."

"Ta chỉ là tiện đường qua hỏi thăm hắn, nếu không có hắn ở đây cũng không sao." mười ngón tay thon dài trắng nõn của Trương Nghệ Hưng ra sức nắm chặt hộp đựng bản vẽ đang dựa vào chân, ngón tay đều trở nên trắng bạch vì quá dùng sức, da thịt liền ẩn ẩn đau.

Đúng vậy, hiện tại nơi này, đã muốn không còn là nhà của hắn .

Hắn không có nhà , không có .

"Ta thấy hộp đựng bản vẽ trên lưng ngươi, ngươi là họa sĩ sao ?" Nữ nhân ngoài ý mà hoạt bát hỏi, cùng bộ dáng dịu dàng ban đầu có chút khác biệt. Bất quá cũng tốt, bên người ca nên cần một người như vậy.

Hắn một người, luôn rất tịch mịch .

"Không thể coi là họa sĩ, chỉ là một bức tranh thôi. Ta đi khắp mọi nơi, nhìn cái gì, thấy cái gì, cảm nhận một chút liền vẽ ra." Trương Nghệ Hưng nhẹ nhàng thở dài, nhưng vẫn cười, chính là ý cười thủy chung không lan truyền tới ánh mắt, đôi mắt trong sáng như ngọc thúy lại chất chứa tang thương cùng cô đơn hoàn toàn không phù hợp với tuổi hắn.

"Ngươi là họa sĩ lang thang sao?" Nữ nhân hơi hơi mở to hai mắt, tràn đầy kinh ngạc "Nhìn không ra nha."

"Vì sao lại nhìn không ra ? Bởi vì khuôn mặt ta còn rất non nớt sao ?" Trương Nghệ Hưng nghiêng đầu, mắt ngọc mày ngài, ngữ khí có chút giảo hoạt.

"Đúng vậy. Việc lang thang khắp nơi không phải là chuyện mà mọi người đều làm được. Ngươi còn trẻ như vậy người nhà không lo lắng sao?"

"Ta không có người nhà." Trương Nghệ Hưng trả lời thực vững vàng, thanh âm không có chút phập phồng, giống như nó không phải là một chuyện to tát lớn lao.

"Thực xin lỗi, ta không biết. . . . . ." Nữ nhân chân tay luống cuống, bối rối, có chút áy náy .

"Không có gì, cha mẹ rời đi lúc ta còn nhỏ , ta cũng đã sớm quen với nó . Ngươi không cần cảm thấy có lỗi. Đây là lí do vì sao ta lang thang khắp mọi nơi, dù sao cũng không có chuyện gì vướng bận , không phải sao?"

"Chẳng lẽ thật sự không có gì làm vướng bận ngươi sao?" Nữ nhân nhịn không được hỏi, nhìn đến Trương Nghệ Hưng hơi đổi sắc mặt, nàng vội vàng nói "Thực xin lỗi là ta đường đột, không nên hỏi vấn đề này."

"Không có việc gì." Trương Nghệ Hưng nhẹ nhàng khoát tay áo, hắn từ từ nhắm mắt lại, che lại đồng tử đang tràn ra thâm tình cũng hoài niệm "Kỳ thật, có một người."

Có một người làm hắn vướng bận.

Người đó thoạt nhìn nghiêm túc, lãnh đạm, xa cách nhưng đối với hắn lại hết sức ôn nhu cùng sủng nịch, hận không thể đem hắn đặt trong lòng bàn tay, sợ hắn bị ủy khuất.

"A?" Nữ nhân ngồi đối diện hơi nghi hoặc.

"Cám ơn ly cà phê của ngươi, để đền ơn ngươi ly cà phê, ta kể ngươi nghe một câu chuyện xưa." Trương Nghệ Hưng bưng lên ly cà phê uống một ngụm.

Sau đó hắn nở nụ cười.

Mưa thuận gió hoà, cũng giống như năm đó lần đầu Tôn Hồng Lôi gặp gỡ một thiếu niên lang thang ôn nhuận nhưng lại vô cùng quật cường.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét