Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2016

[Hồng Hưng] Vi Hàn [Chương 1]

Sơn tự sơn, thủy tự thủy, thời gian nhẹ nhàng thúc giục....

Trương Nghệ Hưng lại một lần nữa đứng trước cửa tiệm Vi Hàn, tiết trời đã muốn vào đông.

Trên lưng hắn đeo một cái hộp đựng bản vẽ (*) , thẳng tấp đứng ở đó như đón những cơn gió lạnh thấu xương đang thổi qua, gốc cây nhỏ ngày nào giờ như trổ mã trở thành một gốc cây cao ngất.

Có thể thấy xa xa tấm kính bị màn sương mù dày đặc bao phủ trở nên có chút mơ hồ, hắn mím chặt môi, đường cong khóe miệng kéo căng ra, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào cơ hồ nghiêm túc cũng biết mất.

Hắn lập tức hạ quyết tâm, cố gắng thả lỏng cơ thể, lấy từ trong túi ra cái điện thoại di động, nhìn vào màn hình tối đen cố gắng điều chỉnh lại nụ cười của chính mình, cho đến khi hắn thấy bản thân giống như thiếu niên của năm đó, mới hít sâu một hơi, bàn tay đã lạnh lẽo giơ lên đẩy ra cánh cửa đã từng quen thuộc.

Tiếng chuông gió thanh thúy vang lên, tiếng vang đinh đinh đang đang vẫn y như xưa. Trong không khí thoang thoảng mùi hương của hoa Lài (*) . Trương Nghệ Hưng trưng ra một nụ cười mà hắn nghĩ là dễ nhìn, sau đó ngẩng đầu hướng vào góc nói.

"Ca, ta. . . . . ." âm thanh vui mừng liền theo hư không tan biến, tươi cười liền trong nháy mắt đông lại, trên khuôn mặt hiện ra chút bối rối cùng thất vọng, tổ hợp sắc thái trên gương mặt nhìn vào liền vô cùng buồn cười.

Cái sô pha màu xanh lục nằm trong góc vẫn như trước, chính là nơi đó không còn một nam nhân đối với hắn ôn nhu cười yếu ớt nữa rồi. Chủ nhân bây giờ là một nữ nhân vận một cái áo khoác đơn giản, trên tay cầm một ly cà phê tinh xảo kiểu cổ xưa. Nữ nhân nghe tiếng liền tươi cười chạy ra đón. 

"Xin chào, cậu muốn uống gì ?" giọng nói của nữ nhân rất sảng khoái, cười rộ lên trên mặt liền trở nên dịu hiền, rất có khí chất của một tiểu thư khuê các.

"Ân. . . . . ." Trương Nghệ Hưng giống như có chút thất thần , sau một lúc lâu mới mở miệng hỏi "Xin hỏi, ông chủ nơi này, vẫn còn là Tôn Hồng Lôi phải không ?"

"Đúng vậy. Tiểu ca ngươi quen biết hắn ?"

"A. . . . . . đúng . . . . . Xem như. . . . . . có quen biết." Trương Nghệ Hưng ấp úng nói, có chút không biết phải làm sao.

Nếu không có đổi chủ quán, như vậy nữ nhân này là ai ?

Kỳ thật trong lòng đã có đáp án rõ ràng, chỉ là Trương Nghệ Hưng theo bản năng mà trốn tránh. Dù sao là người, đều là sinh vật không muốn tổn thương bản thân. Huống chi nhiều năm như vậy tình cảm dù tròn hay méo thì cũng theo thời gian mà chết, đối với tâm tình thống khổ lúc này, hắn hận bản thân không thể cuộn người lại, không nghe không thấy không nghĩ.

Ngươi không có tư cách trách móc, cũng không có tư cách oán giận.

Ngươi tự làm tự chịu.

Trương Nghệ Hưng là đang nói cho chính mình nghe.

Chú thích :

(*) Hòa Lài : hình như ai cũng biết hoa này (vậy ta chú thích chi vậy troài)









(*) hộp đựng bản vẽ
:









Tiểu Dạ
: chia chương là do tác giả, chương 1 có hơi ngắn, những chương sau sẽ dài hơn. Chương 1 nghe đâu đây mùi ngược TT^TT 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét